Khoảnh khắc kiếm quang tựa gương loé sáng, trong mắt Đoạn Vân và mấy người kia đều thoáng hiện vẻ ngượng ngùng.
Mộ Dung huynh đệ chỉ cảm thấy việc bọn hắn yêu thích thân muội, sau này còn cho rằng muội muội là thiên hạ đệ nhất, thậm chí cả những hoài niệm về chuyện cũ cũng đã hoàn toàn bị phơi bày, không khỏi xấu hổ vô cùng.
Ninh Thanh cũng theo đó mà xấu hổ, phảng phất như nhìn thấy chính mình rõ ràng đã trung thành với Mộ Dung huynh đệ, nhưng lại không nhịn được mà liếc nhìn Đoạn Lão Ma anh tuấn. Dù biết nhìn một chút cũng không phải là tội, nhưng ả vẫn thấy hổ thẹn.
Đoạn Vân thì phảng phất như nhìn thấy chính mình thuở còn đi học, lén nhìn đôi chân mang tất đen của nữ sư dạy môn sinh vật xinh đẹp, lại bị nữ đồng học ngồi cạnh bắt gặp, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần ngượng ngùng.